Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 41
“Sao em biết tôi thích ăn rau này?” rồi còn mỉm cười và đá lông nheo với cô một cái nữa chữ.
“….”
Ôi chết mất thôi! Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Chuyện gì vậy trời, đang muốn chọc tức anh ta chút mà, sao lại phản tác dụng, gắp đúng món anh ta thích vậy?
“Thế thì tổng giám đốc ăn nhiều vào ạ.” Sau đó còn gắp thêm cho anh mấy đũa rau nữa.
Minh Khang bật cười, cô tưởng ba cái trò vặt vãnh như thế này mà qua được mắt anh à, cô nhóc, nhóc còn non và xanh lắm.
Mọi người đang chờ xem kịch hay thì lại được một phen ngạc nhiên lần thứ hai, chuyện này là sao? Đây là đâu? Tôi là ai?
Hạnh An nhanh chóng phi vào nhà vệ sinh để hạ hoả.
Cô vừa dùng tay hứng nước rồi khoát vào mặt, vừa thổi phù phù nói:
“Ôi, chết mất thôi, chết mất thôi.”
Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cô đi vệ sinh rồi quay ra. Ai ngờ vừa ra đến cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc chạm mặt Thuỳ Dung, tính ra cô và con hàng này rất có duyên chạm mặt ở nhà vệ sinh nha.
“Ghê nhỉ? Còn tìm hiểu cả việc tổng giám đốc thích ăn món nào luôn rồi?”
Cô biết ngay mà, cái miệng thối đó không bao giờ phun ra được lời nào tốt đẹp cả đâu. Hạnh An tự tin nói:
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, người như cô có lẽ không hiểu được câu nói này đâu nhỉ?”
“Đúng rồi, bản lĩnh đung đưa với trai như thế này thì tôi không thể nào so sánh với cô được.”
“Cũng biết điều này xem ra còn thuốc chữa. Nhưng mà người như cô, cho dù có chữa được thì cũng chẳng mấy chốc mà tái phát đâu, rồi lại đi cắn người lung tung cho mà xem.”
“Cô khoan hãy tự hào, cho dù nhà cô giàu, thì cũng chỉ là con tép ở trong cái thành phố này thôi, tổng giám đốc có thật sự để ý đến cô thì cũng chẳng mấy chốc mà bị đá, vì người như cô vốn chẳng xứng đáng với anh ấy.”
“Oh?”
Minh Khang không biết từ đâu đi đến, vẫn là một thân quần tây, áo sơ mi đen, phong thái trưởng thành, đĩnh đạc, hai tay đút túi quần, nhìn rất ung dung, anh hỏi:
“Không biết cô Dung đây cho rằng người như thế nào mới xứng đáng với tôi?”
“Tổng giám đốc, tôi…tôi…em…em….” Cô ta hoảng hốt nói lắp bắp không ra tiếng.
Còn Hạnh An thì kiểu không sợ trời sợ đất gì, còn trừng mắt lên với anh nữa chứ.
Cái con nhóc này, đi đâu cũng có thể dùng cái mồm giết chết người ta nhỉ?
“Cô nói xem nào?”
“À…tôi nghĩ người như tổng giám đốc sẽ chọn kiểu phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, thông minh giỏi giang, và đặc biệt là môn đăng hộ đối.”
“Oh? Mẹ tôi cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi, mà cô Dung đây lại thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?”
“Xin lỗi…xin lỗi tổng giám đốc…em….”
“Cũng lần đầu tiên nghe thấy thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Phát lại là con tép trong thành phố này đấy. Hạnh An à, em nên xem lại mình đi, để cho người ta nói thế, mang tiếng bố mẹ em lắm đấy.”
Bùm! Đầu Thuỳ Dung như muốn nổ tung khi nghe giọng nói hết sức cà khịa của Minh Khang.
Thuỳ Dung trợn tròn mắt nhìn Minh Khang, rồi sau đó nhìn Hạnh An, thấy cô hoàn toàn dửng dưng.
Cái gì?
Chuyện này là sự thật sao?
Hạnh An là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Phát sao?
Ở trong thành phố này có lẽ không có mấy người mà không biết rằng Thiên Phát là một tập đoàn lớn mạnh như thế nào, đi đầu ở hầu hết các lĩnh vực du lịch, tài chính, ngân hàng, bất động sản, đầu tư. Không khó để bắt gặp logo của Thiên Phát ở những công trình lớn. Gia sản của họ chạy dọc từ bắc vào nam, nếu đem ra so sánh với tập đoàn S thì còn chưa biết bên nào mạnh hơn bên nào đâu. Vậy mà Hạnh An lại là con gái của một ông chủ có khối gia sản ăn chơi mấy đời không hết như vậy?
Chuyện này không phải thật đúng không?
Nhưng sắc mặt của cả Minh Khang và Hạnh An đã cho cô ta câu trả lời.
Sở dĩ cô ta biết nhà Hạnh An khá giả là vì khi học đại học, thỉnh thoảng cô ta nhìn thấy Hạnh An bước xuống từ xế hộp sang trọng, ngoài ra còn có tài xế kính cẩn mở cửa, đỡ cô lên xuống xe.
Ban đầu cô ta còn cho rằng Hạnh An được bao nuôi, nhưng sau đó nhìn kỹ lại, người mở cửa cho cô thường đeo bao tay, sau khi cô xuống xe thì kính cẩn cúi đầu, nhìn không giống bao nuôi lắm. Từ đó cô ta mới nghĩ là nhà Hạnh An giàu có chứ không phải là cô được bao nuôi.
Nhưng không ngờ mức độ giàu có của gia đình Hạnh An, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta như thế.
Chả trách người ta cứ nói ‘vật họp theo loài’, nhà Hạnh An như vậy, cho nên cô cũng chơi với những nhà giàu như Đăng Khôi, Vân Hạ. Trong đám đó thì Vân Hạ có lẽ là bình thường nhất, nhưng so với nhà cô ta thì vẫn cách xa lắm.
“Chắc là nhìn tôi nghèo hèn quá mà. Tổng giám đốc, anh có thể nào tăng lương cho tôi không, để tôi mua sắm vài bộ đồ, chứ lúc nào tôi cũng bị khinh thường thế này thì mất mặt bố mẹ tôi lắm.”
“Haha…nếu như em muốn.”
Thuỳ Dung không thể đứng đó nghe hai người nói nữa, cô ta chạy vào trong lấy túi xách rồi ra về trước.