Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 40
“À…Tao đang nghĩ, có khi nào mình thử nghiên cứu cám lợn xem thế nào, biết đâu có điều bất ngờ. Chứ tao thấy mấy con lợn ăn cám suốt ngày mà vẫn lớn nhanh như thổi, trong khi tao với mày ăn cơm, ăn phở, ăn bún thì vẫn gầy trơ xương.”
“Haha…ý tưởng này hay đấy, nếu mày nghiên cứu cám lợn thì tao sẽ nghiên cứu cây cỏ, tao thấy trâu ăn cỏ suốt ngày mà còn lớn nhanh hơn cả lợn.”
“Cũng là một ý hay. Thôi chốt như thế đi.”
Rồi cả hai cùng đi ra ngoài, đúng là ác, không muốn để cho người ta nghe được thì thôi, đừng nói, hoặc đi chỗ khác mà nói, mắc gì nói mấy cái điên điên như vậy chứ.
Từ khi phát ra tiếng động, Thùy Dung đã biết hai người bên ngoài đã biết có người ở trong này rồi, chỉ là không biết có nhận ra cô ta hay không thôi. Vốn muốn nghe lén một chút mà không được, cô ta lúc nãy thề non hẹn biển thế thôi, chứ bây giờ nghĩ lại cô ta còn chưa biết mình phải làm gì đây.
Tối hôm đó, đích thân tổng giám đốc mời cả mười người đi ăn, địa điểm là một nhà hàng ở cạnh toà nhà làm việc, mọi người có thể đi bộ qua đó mà không cần lấy xe, đây cũng là một nhà hàng khá nổi tiếng của tập đoàn S.
Phòng và thức ăn đã được thư ký của Minh Khang đặt trước đó.
Hạnh An là người đi vào phòng cuối cùng, chỉ còn lại một chỗ ngồi ở bên cạnh Minh Khang, bên còn lại là Vân Hạ, vì trước đó mọi người đã ngồi vào hết rồi, cô không có sự lựa chọn nào khác nên phải ngồi bên cạnh anh.
Không biết bên còn lại là cố tình hay vô ý mà Thuỳ Dung ngồi ở đó.
Những người còn lại thì thích ngồi xa tổng giám đốc càng thích nhưng cô ta lại chỉ mong có cơ hội để ngồi gần anh.
Thấy Hạnh An bước đến, Minh Khang lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô, khiến Thuỳ Dung chán ghét cô hơn, còn trừng mắt với cô nữa chứ.
Ơ hay, con hàng này bị thần kinh thật sự rồi.
Cô cũng đâu có kém cạnh, ngay lập tức hất cằm lên đáp trả cô ta!
“Hôm nay mọi người ăn uống thoải mái nhé, không cần ngại đâu.”
“Cảm ơn tổng giám đốc.”
Phong cách ăn uống của Hạnh An và Minh Khang tương đối giống nhau, có lẽ là phong cách quý tộc ăn đậm vào trong tuỷ của họ rồi. Lúc ăn không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào, dáng ngồi thì thẳng tắp, từng hành động, cử chỉ đều rất nho nhã.
Vân Hạ ngồi bên cạnh phát hiện, hai người này thật sự đẹp đôi, vậy mà con bạn thân của cô ấy còn chê ỏng chê eo nữa chứ.
Nhưng mà hôm nay con hàng này ăn uống nhẹ nhàng thục nữ quá vậy, bình thường thì đi với cô ấy thì ăn như lợn, thế mà giờ bày đặt nữ tính.
Cô ấy thì thầm với cô:
“Mày ăn uống như bình thường ở với tao thử xem nào, mày như thế này tao không quen đâu.”
“Ở đây bao nhiêu người như vậy, mày thấy tao đã bị điên đến mức đó chưa?”
“Không nhìn ra nha, cũng muốn lấy le với người ta đúng không?”
“Mày rảnh quá đúng không? Cái này chỉ có thể gọi là ‘tuỳ cơ ứng biến’ hiểu chưa? Mày là may mắn lắm mới được nhìn tao ăn uống mà không để ý hình tượng thế đó.”
“Ôi vinh hạnh quá cơ.”
Thực ra khi nhìn những cử chỉ hết sức quy củ và quý sờ tộc của Hạnh An thì Vân Hạ nhìn ra khoảng cách giữa hai người hoàn toàn xa xôi, bắn đại bác cũng không tới. Chỉ là bình thường hai người ở cùng nhau, Hạnh An muốn bình dị và hoà đồng với cô nên mới như vậy thôi, còn khi ở nơi đông người, hay có người lạ, sự khác biệt hoàn toàn rõ rệt.
Hai người đang thì thầm thì một con tôm nhảy vào chén của cô thông qua một tác động vật lý đến từ vị trí của tổng giám đốc.
Không chỉ hai người, mà tất cả mười người trên bàn ăn đều nhìn chằm chằm vào con tôm trong chén của cô, sau đó đôi mắt của họ nhìn sang trái, nhìn sang phải, để xem phản ứng của cả hai như thế nào. Hai người này không có gì mờ ám đâu nhỉ?
“Ăn đi, xem mùi vị nó thế nào?”
“….”
Thuỳ Dung thấy tổng giám đốc thân thiện như vậy thì cũng nhanh trí gắp cho anh một miếng thịt, để vào trong chén của anh, nhưng ai ngờ bị thư ký đứng sau cản lại:
“Xin lỗi, tổng giám đốc không ăn đồ ăn người khác gắp.”
“À….xin lỗi, tôi không biết.”
Cô ta ngại ngùng rút tay lại, khuôn mặt cũng nóng lên, muốn tìm một lỗ nào thật sâu chui vào vì lúc cô ta ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn lên cô ta.
“Mọi người tiếp tục ăn uống đi, không cần phải ngại.”
Hạnh An bĩu môi, giả bộ thanh cao à? Nếu vậy cô phải nhanh tay một chút, làm cho anh ta tức chết mới được.
Nghĩ thế cô canh me lúc thư ký đi ra ngoài, nhanh chóng gắp một đũa rau, bỏ vào chén anh ta:
“Tổng giám đốc thử món rau này xem sao ạ?” Vừa nói còn nháy mắt một cái, tỏ ra rất thú vị nữa chứ.
Tất cả mọi người được phen ngơ ngác, trong lòng còn nghĩ, cô nhóc này gan to quá rồi, vừa rồi không thấy cái gương của Thuỳ Dung à, còn sai phạm một lỗi y chang nữa chứ.
Thuỳ Dung ở bên cạnh cũng hồi hộp nhìn Hạnh An sẽ bị muối mặt, nhưng khi cô ta đang chuẩn bị mở cờ trong bụng thì Minh Khang cầm đũa lên, gắp rau trong chén bỏ vào miệng, nhai nhẹ nhàng, cẩn thận, như kiểu đang thưởng thức một món ăn nào vậy.