Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 39
Đi dạo một vòng rồi quản lý bộ phận nói:
“Hôm nay tổng giám đốc sẽ có đôi lời dặn dò với mọi người, bây giờ mời mọi người vào phòng họp.”
Lúc vào đến phòng họp, Minh Khang chưa đến, mọi người ai cũng phải trầm trồ về độ chịu chơi của tập đoàn này, phòng họp bình thường thôi mà cũng được bài trí toàn những thứ sang trọng, toàn bộ ghế đều được bọc da, nhìn rất đã mắt, trên bàn mỗi chỗ ngồi đều được lắp sẵn một chiếc micro nhìn chẳng khác nào đi họp quốc hội cả.
Áp lực quá nhỉ?
Mọi người ổn định chỗ ngồi, Minh Khang cũng từ ngoài đi vào.
“Chào mọi người, hẳn là mọi người chưa quên tôi đâu nhỉ? Hôm nay mời mọi người đến đây, thứ nhất là để tham quan một chút, sáng giờ quản lý cũng đã đưa mọi người đi một vòng rồi, mọi người thấy sao ạ?”
“Rất sang trọng và sạch sẽ.”
“Nhân viên làm việc rất nghiêm túc.”
“Điều tiếp theo tôi muốn mọi người nắm được, chúng ta là đầu bếp, chúng ta chính là nghệ sĩ sẽ tạo ra những món ăn ngon và bổ dưỡng để phục vụ nhu cầu của khách hàng. Chính vì thế, tôi tập trung mọi người lại đây vào hai tuần tới, chúng ta sẽ tập trung vào vấn đề dinh dưỡng.
Tòa nhà này có riêng một phòng nghiên cứu, đủ không gian cho tất cả mọi người ở đây tìm tòi, và hai tuần sau, tôi rất mong nhận được một món ăn hoặc một loại thực phẩm thật sự bổ dưỡng.
Mọi người còn trẻ, lại là tương lai của tập đoàn S, chính vì vậy, chúng tôi muốn các bạn thật sự nghiêm túc thực hiện nghiên cứu.
Chúng tôi cũng cử ra vài người có chuyên môn tốt để hỗ trợ mọi người sử dụng máy móc, cũng như tư vấn cho mọi người, cho nên mọi người không cần phải lo lắng.
Mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Thuỳ Dung nói:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Nhìn cái mặt hớn hở của cô ta là biết cô ta rất muốn được thể hiện bản thân đây mà. Cuộc thi trước đã không được vào top năm, cho nên cô ta vẫn tiếc nuối, bây giờ là cơ hội thứ hai cô ta sẽ nắm bắt, không thể để vụt mất như vậy được.
Năng lực và tay nghề của Thùy Dung thật ra ngang ngửa với Vân Hạ, cô ta cũng nhận một chuyên gia làm thầy, chỉ dạy rất nhiều điều, nhưng hôm đó bị rớt khỏi top năm là bởi vì yếu tố tâm lý. Cô ta vừa mới ẩu đả với Hạnh An trong nhà vệ sinh, bị cô xô một cái, cô ta va vào tường, lúc đó cô ta rất hoảng loạn, và sau đó chưa kịp lấy lại tinh thần đã vào thi, cho nên kết quả cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
“Nhưng chúng tôi chỉ là đầu bếp, chúng tôi không làm nghiên cứu, trong vòng hai tuần để nghiên cứu ra một sản phẩm hay món ăn mới phải đảm bảo dinh dưỡng và ngon miệng, thì không phải là dễ.” Hạnh An nói.
“Đúng là không dễ, nhưng chúng tôi sẽ hỗ trợ, đồng thời nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị, mọi người có thể lựa chọn những nguyên liệu chúng tôi gợi ý, tất nhiên nếu có nguyên liệu khác, chúng tôi cũng rất hoan nghênh, không sao cả.
Chúng tôi muốn các bạn hiểu rõ, giá trị dinh dưỡng rất quan trọng đối với từng món ăn mà các bạn tạo ra. Cho dù món ăn có ngon, có đẹp đến đâu, nhưng không mang lại giá trị dinh dưỡng thì cũng chẳng được gì.”
Lúc nói những điều này Minh Khang rất nghiêm túc, có thể nhìn thấy anh đặt rất nhiều tâm huyết cho lứa đầu bếp trẻ này đến mức nào. Minh Khang muốn đem lại một luồng gió mới cho các nhà hàng dưới trướng của tập đoàn, những người đầu bếp trẻ này có thể sẽ là bước đột phá mới thay thế lứa đầu bếp đang sắp nghỉ hưu ở đây.
Tiếp đó, cả nhóm được đưa lên phòng nghiên cứu, chuyên gia sẽ hướng dẫn cách sử dụng các loại máy móc để làm việc cho tiện. Một số máy móc rất lạ, lần đầu tiên được nhìn thấy, như máy đo dinh dưỡng, máy kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm… Cách sử dụng cũng không khó lắm, chủ yếu là bấm bấm vài nút, nhưng sau khi không sử dụng nữa thì phải tắt, nếu quên có thể dẫn đến cháy nổ.
Lúc đi vệ sinh, Vân Hạ nói:
“Sang đây chơi thì cũng thích thật đấy, nhưng mà tao cứ thấy nó sao sao á mày, có gì đó không hợp lý lắm. Chúng ta là đầu bếp, mà bắt đi nghiên cứu, chẳng hiểu nổi.”
“Chứ không phải là mày không có ý tưởng gì nên mới nản à?”
“Hứ, đó là do tao chưa có sự chuẩn bị nào, chứ một người tài năng như tao, ba cái đồ yêu này sao làm khó được.”
“Tởm.”
“Nhưng mà mày có ý tưởng gì chưa?”
“Tao định làm về ….”
Đang định nói chuyện thì cô nghe thấy tiếng động từ phía sau, cửa kia đang đóng, không nhìn thấy được ai bên trong, nhưng kết cấu cửa vệ sinh ở đây hở bên dưới, nên cô nhìn thấy đôi giày quen quen ở phía dưới, cô nhận ra đôi giày này là ai, nên dừng lại, không nói nữa.
“Sao thế? Nói tao nghe xem nào?” Vân Hạ vừa nháy mắt vừa nói với cô. Hạnh An biết con hàng này cũng đang nghĩ những điều cô nghĩ.
Đúng là ở cạnh nhau lâu, chỉ một ánh nhìn thôi cũng biết được đối phương nghĩ gì. Hai người này hên mà không đi làm cảnh sát, chứ nếu không, sợ là phi vụ nào tội phạm cũng không thể chạy thoát được. Độ hiểu nhau đạt đến cực điểm rồi!