Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 36
Đầu giờ chiều, mọi người được thông báo sẽ tập trung để đón tổng giám đốc đi thị sát.
“Tôi mới vào nên không biết tổng giám đốc của chúng ta như thế nào, nhưng mà nghe nói trẻ trung, đẹp trai lắm.”
“Tôi đến đây bốn năm tháng rồi cũng chưa gặp. Nghe nói anh ấy có bạn gái rồi đấy.”
“Kệ, cũng chỉ là bạn gái thôi mà. Lan Anh, cô thấy tổng giám đốc bao giờ chưa?”
“Cũng gặp qua mấy lần.”
“Đẹp trai lắm hả?”
“Ừm.”
“Thôi để tôi đi trang điểm chút, phải tạo chút ấn tượng với tổng giám đốc chứ.” Nghe cô ấy nói thế, mấy người phụ nữ cũng đồng thời vuốt vuốt lại tóc tai, soi gương, đánh son các kiểu.
Hạnh An nhìn thấy cảnh này, thở dài một cái, tưởng mỗi mình cô mê trai thôi chứ, không ngờ trào lưu của giới trẻ bây giờ lại mê trai như vậy, không những mê trai đẹp mà còn mê trai giàu nữa.
Hạnh An sở dĩ phản cảm với Minh Khang là bởi vì cô bị ép đi xem mắt, chứ trong lòng cô cũng đánh giá người này rất đẹp trai, nam tính và nhiều tiền. Nếu như gặp nhau, yêu đương theo một cách thông thường thì có lẽ cô cũng không có phản ứng mạnh như thế.
Dù sao trai đẹp cũng không nhiều, hơn nữa đây còn là trai đẹp và giàu nữa chứ, có phụ nữ nào cưỡng lại được đâu nhỉ?
Chắc chỉ có những cô cô trong chùa mới tâm bất biến trước trai đẹp thôi.
Hơn một giờ chiều, phòng bếp bây giờ cũng ít việc hơn, nhưng nhân viên phục vụ thì lại hối hả, bởi vì khách đến ăn trưa đã bắt đầu rời đi, anh em Minh Khang, Minh Trí và thư ký đi vào từ cổng chính.
Sau khi đi dạo một vòng họ tập trung ở phòng bếp.
Hạnh An đứng nấp nấp ở phía sau, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của Minh Khang đang lia về hướng của cô.
“Mọi người vất vả rồi.”
Bếp trưởng Đình Thông đứng gần cười nói:
“Không có gì, được tổng giám đốc quan tâm là chúng tôi vui rồi.”
“Hôm nay nghe nói có nhân viên mới?” Minh Khang hỏi.
Minh Trí đứng bên cạnh không ngừng lườm nguýt anh, bày đặt quá mà!
Không phải người nào đó biết hôm nay cô đến làm ngày đầu tiên nên mới đến để gặp cô à, giờ còn ‘ra dẻ’ nữa, hiếm khi mới có một lần anh ta có cơ hội khinh thường anh trai như vậy.
Mà nghĩ cũng lạ, anh trai của anh ta cùng lắm mới gặp Hạnh An có vài lần, cũng không có ấn tượng tốt lắm, vì cô gái này chuyên gia mỏ hỗn, không nói được câu nào cho tử tế cả, so với Ngọc Hân thì có thể nói là một trời một vực. Đã thế lại còn mới chia tay một cuộc tình ba năm, nhưng sao anh ta lại có cảm giác anh trai khá thích thú cô nhóc này nhỉ?
Nói vậy chứ anh ta cũng rất thích cái mỏ hỗn của cô!
“Đúng vậy, có hai người, một người ở khu này, và một người bên khu B” Sau đó bếp trưởng gọi Hạnh An ra:
“Đây là Hạnh An, cô ấy nằm trong top mười của cuộc thi ẩm thực đợt vừa rồi.”
“Chào tổng giám đốc.” Cô giả vờ như lần đầu gặp mặt, nói chuyện rất khép nép.
Lần này Minh Trí thật sự muốn cười lớn, anh trai anh giả vờ đã đành, cô nhóc mỏ hỗn này lại giả vờ giống hơn nữa. Không đi làm diễn viên đúng là thiệt thòi cho giới nghệ thuật lắm đây.
“Cố gắng làm việc nha, mọi người ở đây rất thoải mái và nhiệt tình, có việc gì chưa rõ thì cứ hỏi, không cần ngại đâu.”
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc đã dặn dò.”
“….” Nhập vai hơi sâu thì phải nhỉ?
Minh Khang biết Hạnh An đang cố tình tạo ra khoảng cách, không muốn liên quan gì đến anh bởi vì cô không biết mối quan hệ của hai người.
À không, hai người đâu đã có mối quan hệ gì, cùng lắm là gặp mặt vài lần thế thôi.
Nhưng cô vẫn không muốn tỏ ra quen biết, vì cô chỉ muốn làm một nhân viên bình thường thôi, tránh những hậu họa về sau.
Hai anh em Minh Khang và Minh Trí đi thăm các khu một lát rồi rời đi, vừa vào trong xe, Minh Trí liền trêu ghẹo:
“Gặp được cô nhóc đó rồi nha.”
“Cô nhóc nào?”
“Ôi, lại còn giả vờ cơ đấy, bày đặt thị sát để đi gặp người ta, làm như em không biết gì vậy.”
“Chú đúng là không biết gì mà.”
“….Cả nửa năm nay cũng không thấy anh đi thị sát, lại đi trúng ngày hôm nay, tuần trước kêu thư ký đi thăm dò tin tức, anh nói xem, đây hẳn là trùng hợp nhỉ?”
“Chú muốn đi Đà Nẵng rồi đúng không?”
“Hừ, bị người ta nói đuối lý là dọa này dọa kia, về em méc mẹ.”
“….”
Cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ ba tuổi trong xe này đã bị thư ký hết sức khinh thường. Một người là tổng giám đốc, một người là phó tổng giám đốc, mà ăn nói có khác gì những đứa trẻ ở trường mẫu giáo chút nào đâu?
Hạnh An và Vân Hạ cuối cùng cũng kết thúc ngày đầu tiên làm việc, hai người hẹn nhau về cùng nhau, tuy về muộn nhưng Vân Hạ lại đòi đi bộ:
“Đi bộ hít chút gió đi, cả ngày ở trong bếp tao bị ám mùi dầu giờ khó thở đây.”
“Ngày đầu mà mày đã được làm mấy món phụ rồi, còn tao thì đang nhặt rau với lấy nguyên liệu.”
“Ai bảo tao được giải nhất chứ, bên khu mày có ông Phúc kia nhìn trẻ mà cũng đẹp trai nhỉ?”
“Ngắm trai là giỏi, ông Phúc đó kiểu hòa đồng với nhiệt tình lắm nha, chứ không phải như con mẹ Lan Anh kia đâu, chưa gì đã kiểu muốn ngồi trên đầu tao rồi.”
“Thật à? Mới ngày đầu mà đã ngửi thấy mùi drama rồi, thế mới vui, chứ bên khu tao chẳng có gì, chán chết đi được.”
“….”