Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 34
Cô ấy nhanh chóng vén vạt chăn lên rồi cầm lấy tay Hạnh An kiểm tra, cổ tay đã sưng phù và đỏ ửng lên, Vân Hạ lo lắng hỏi:
“Mày bị sao đây?”
“Con Dung xô tao ở trong nhà vệ sinh.”
“Cái gì? Nó xô mày khi nào?”
“Lúc tao đi nhà vệ sinh, đúng lúc gặp nó trong đó, vì chuyện hôm trước nên nó mới cố tình trả thù tao, cũng may tao xô lại nó được một cái.”
Bà Đỗ Quyên và cả Minh Khang đều nhìn thấy cánh tay sưng phù của cô, ai nói là bà không thương con chứ, nhìn thấy con mình sinh ra, nuôi nó lớn đến bây giờ thậm chí không nỡ đánh nó, vậy mà người khác lại dám ra tay độc ác như vậy.
Bà chợt nghĩ, không biết những năm qua, cô cứ bôn ba ở ngoài đã gặp những chuyện gì?
Ở trong nhà, cơm không lành, canh không ngọt, hai mẹ con thường xuyên cãi vã, nhưng bà là mẹ cô, bà muốn chửi, muốn đánh hay muốn làm gì cũng được, nhưng người ngoài thì không thể, dù sao đó cũng là cục thịt rơi ra từ người bà.
Từ khi cô lớn lên, mang tâm lý phản nghịch, không chịu nghe theo sự sắp xếp của vợ chồng bà, đòi ra ở riêng, ban đầu bà cũng lo lắng lắm, dù sao con gái cũng được che chở từ nhỏ, chưa gặp phải sóng gió nào, bà cứ nghĩ nó sẽ trở về sớm thôi, ấy vậy mà nó đi một cái là mấy năm trời, thỉnh thoảng về nhà, nhưng bà biết chẳng qua là nó về cho có, chứ tâm tư của nó không hề đặt trong ngôi nhà này. Nhưng bà không hiểu, rốt cuộc là bà sai ở đâu?
Bà mong con gái được đi học trong một ngôi trường nổi tiếng khắp thế giới là sai à? Bà muốn cô về nhà phụ giúp bố và anh trai, công việc văn phòng cũng đỡ vất vả, như vậy cũng là sai sao? Hay tìm cho cô một người đàn ông tử tế, gia thế ngang bằng, môn đăng hộ đối, như vậy có gì không đúng đâu chứ?
Vậy mà hai mẹ con bây giờ, thậm chí một câu hỏi thăm cũng khó nói được với nhau!
“Chả trách, lúc đầu tao cũng không chú ý, nhưng mà khi thi xong, vô tình chạm mặt mới thấy mặt nó có mấy vết xước. Sao mày không nói với tao, để tao tẩn cho nó một trận. Lần trước như vậy còn chưa biết sợ hả?”
“Cứ từ từ, cần gì phải vội.”
“Để tao đi gọi bác sĩ.”
“Ừ.”
Bác sĩ cho Hạnh An đi chụp X-quang, cũng may không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp, nhưng bây giờ không được vận động nữa.
Vì Hạnh An bị đau tay nên cô được Minh Khang và Vân Hạ đưa về trước, còn hai vợ chồng ông Tùng Anh cũng chia nhau ra trực. Đến sáng hôm sau cuối cùng Tùng Lâm cũng tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra phản xạ của anh một chút để đảm bảo não bộ của anh không có di chứng gì.
Cũng may, cuối cùng anh cũng bình yên rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Một tuần sau đó, Hạnh An thường xuyên đến chăm sóc anh trai, cô dành hết thời gian của mình để ở trong bệnh viện. Tập đoàn S gọi điện bảo cô đến ký hợp đồng nhưng cô hoãn lại một tháng sau, cũng may họ vui vẻ đồng ý.
Nằm viện được hai tuần, Tùng Lâm đã có thể đi lại và vệ sinh cá nhân, nên anh nhất quyết đuổi cô về, không cho cô ở lại nữa.
Mấy ngày nay hai anh em nói chuyện với nhau rất nhiều, vì đến cổ vũ cho cô nên anh mới xảy ra tai nạn, cũng vì anh bị tai nạn cho nên cô mới bỏ cuộc thi, nhưng không hề có tiếng than trách nào, có lẽ đó chính là tình thân, vì nhau, tất cả đều đáng giá.
Hạnh An cuối cùng cũng bị đuổi về, cô có thời gian đi tụ tập, ăn mừng với Vân Hạ và Đăng Khôi. Lần này Vân Hạ được giải nhất, phần thưởng tương đối lớn, nhưng vì gia đình Hạnh An xảy ra chuyện nên ba người chưa tụ tập được với nhau. Thỉnh thoảng Vân Hạ và Đăng Khôi vào viện thăm Tùng Lâm, nhưng chỉ ngồi nói chuyện một chút rồi rời đi để cho anh trai cô còn nghỉ ngơi.
Hôm nay đến quán của Đăng Khôi, cậu đã chuẩn bị rất nhiều món ngon để ba đứa ăn mừng.
“Chúc mừng mày, cuối cùng thì tổ cũng độ mày rồi.”
“Cảm ơn, tiếp theo, tổ nhất định sẽ độ mày thôi. Lần này mày không thi, nhưng cũng may là vẫn có thể vào tập đoàn S làm việc, thế cũng là thành công rồi.”
“Đúng vậy, tao được giải hay mày được giải đều được, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hôm nay phải uống một trận, không say không về.”
“Được, một…hai…ba….zoo!”
Hai tuần sau Tùng Lâm xuất viện, Hạnh An cũng chính thức ký hợp đồng với tập đoàn S. Trước mắt cả Hạnh An và Vân Hạ đều chọn làm ở River Restaurant một nhà hàng nổi tiếng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn S. Hai người sẽ được học việc hai tháng trước khi được đứng bếp, đây có thể nói là một cơ hội ngàn năm có một, bởi vì không dễ gì có thể đứng bếp chỉ với hai tháng thử việc ngắn ngủi như thế được.
Nhưng sau hai tháng, cũng sẽ có một buổi đánh giá, không phải ai cũng sẽ được đứng bếp, mà phụ thuộc vào năng lực của từng người. Tuy nhiên, quản lý nhà hàng đã hứa, chỉ cần thái độ làm việc nghiêm túc, có niềm đam mê với công việc này thì sẽ được cân nhắc. Tất nhiên, mức lương đứng bếp ở một nhà hàng đẳng cấp như thế này không thấp một chút nào.