Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 33
Thứ khiến con người ta bất an nhất không phải là bệnh tật mà là một mình đứng ở đây, giờ phút này, chúng ta không hề biết điều gì xảy ra ở bên trong phòng phẫu thuật, chúng ta chờ đợi một cách mông lung, không có vệt sáng nào cả.
Cô chắp tay trước ngực cầu nguyện cho anh trai, mong anh bình an, thuận lợi bước qua cửa ải khó khăn này.
Cho đến khi cuộc thi kết thúc, Vân Hạ và Minh Khang lần lượt chạy đến thì cuộc phẫu thuật cũng chưa có dấu hiệu dừng lại. Vân Hạ chạy đến ôm lấy cô, cả người cô lạnh teo, không có một chút sức lực nào cả.
“Mày có sao không?”
“Không s…..”
Chưa nói xong thì cô đã ngất lịm đi.
Minh Khang ngay lập tức tiến đến bế ngang cô lên rồi đưa đến phòng cấp cứu bên ngoài, Vân Hạ cũng nhanh chóng chạy theo.
“Bác sĩ, cô ấy có sao không ạ?”
“Lo lắng quá độ thôi, tôi đã tiêm một liều thuốc an thần rồi, đợi cô ấy tỉnh dậy là không sao.”
“Cảm ơn.”
Nhưng mọi người chỉ nghĩ là cô bị lo lắng, mà không ai để ý đến bàn tay đang có dấu hiệu sưng phù kia của cô.
Hạnh An được đưa đến một phòng bệnh nằm nghỉ ngơi, Vân Hạ ở đó chờ cô, còn Minh Khang đi đến trước phòng phẫu thuật.
Mãi đến đầu giờ chiều, điện thoại của Hạnh An mới reo lên, đó là số của mẹ cô.
Vân Hạ nghe máy và nói sơ qua mọi chuyện.
Khi hai vợ chồng Tùng Anh và Đỗ Quyên đến nơi thì phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Hạnh An không thấy đâu, chỉ thấy Minh Khang đang ngồi ở dãy ghế bên cạnh.
“Chào cô, chào chú.”
“Khang hả cháu? Sao cháu lại ở đây? Có thấy con bé Hạnh An nhà cô ở đâu không?”
“Cô ấy bị ngất xỉu do căng thẳng, đã được bác sĩ tiêm thuốc an thần, đang nghỉ ngơi ở đằng kia.”
“Cái gì?”
“Sáng nay cô ấy nhận được tin của bệnh viện liền chạy đến đây, có lẽ do lo lắng quá, nên khi cháu và bạn cô ấy đến thì cô ấy bị ngất xỉu, nhưng bác sĩ nói không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ thôi ạ.”
“Cảm ơn cháu, thế còn anh trai nó, anh trai nó sao rồi?”
“Đang phẫu thuật, chưa có kết quả ạ.”
Đỗ Quyên và Tùng Anh hôm nay đi chơi với đám bạn già của chồng ở một khu du lịch sinh thái, lúc thay đồ ngâm nước nóng, điện thoại của tất cả mọi người đều cất trong tủ, đến lúc ăn uống xong xuôi đi ra về, thấy điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ của Hạnh An mới bấm gọi lại.
Không ngờ lúc đến bệnh viện thì một đứa trong phòng phẫu thuật, một đứa đang nằm trên giường bệnh.
Bà Quyên lụi xơ, muốn ngã quỵ xuống nhưng Minh Khang nhanh chóng đỡ bà dậy:
“Cô bình tĩnh ạ, chắc chắn cậu ấy không sao đâu.”
“Ôi, con tôi ….. sáng nay nó vừa mới ăn sáng cùng vợ chồng tôi xong, rồi chào tạm biệt bố mẹ con đi làm, thế mà bây giờ….sao lại thế này cơ chứ…..con ơi là con…”
Ông Tùng Anh nhìn vợ khóc thương tâm như vậy cũng rất đau lòng, nhưng ông là đàn ông, trải qua sóng gió thương trường bao năm nay, ông đã tôi luyện sự bình tĩnh đến cực độ, dù trong hoàn cảnh nào cũng không tỏ ra yếu đuối, nhưng trong lòng, trái tim như đang rỉ máu. Ông có hai đứa con, một trai một gái, cả hai đứa đều thông minh, giỏi giang, trai thì đẹp trai, gái thì xinh gái, không chê vào đâu được, lúc nào ông cũng tự hào về điều đó. Ngoại trừ việc Hạnh An lớn lên có xu hướng ngỗ ngược, ông không thể phàn nàn điều gì ở hai đứa nhỏ này, bây giờ nó còn chưa rõ sống chết, sao ông không đau chứ?
Nhưng cả vợ và con gái đều đã ngã xuống thế kia, nếu ông cũng không đứng vững nữa, thì ai sẽ là người xử lý mọi việc?
Trong nhà, dù có chuyện gì đi nữa thì lúc nào cũng có một thành viên đủ tỉnh táo, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cả nhà.
Hơn tám tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn tín hiệu trước phòng phẫu thuật cũng tắt, đội ngũ bác sĩ, y tá lần lượt đi ra, tuy bịt khẩu trang nhưng nhìn ánh mắt người nào cũng phờ phạc, có thể thấy họ mệt mỏi đến mức nào.
Những người ngồi ngoài cửa, không làm gì mà còn lụi xơ chứ nói gì bác sĩ, y tá phải tập trung, căng thẳng suốt hơn tám tiếng đồng hồ.
“Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?”
“Cuộc phẫu thuật thành công, bây giờ bệnh nhân sẽ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, đợi qua thời kỳ nguy hiểm sẽ được chuyển về phòng bệnh thường.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cuối cùng, tảng đá trong lòng mọi người mới được đặt xuống, tuy còn phải theo dõi mấy ngày tới trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng cuộc phẫu thuật thành công đã là may mắn lắm rồi.
Khi Hạnh An tỉnh lại thì mẹ cô, Minh Khang và cả Vân Hạ đều đang ở đó, còn Tùng Anh đang đi gặp bác sĩ.
“Mẹ, anh Lâm, anh ấy sao rồi?”
“Phẫu thuật xong rồi, con mệt thì nghỉ ngơi chút đi.”
“Thật à?”
“Chuyện này mà mẹ có thể lừa con được sao?”
Sau đó ánh mắt của cô nhìn sang Minh Khang, thấy anh cũng gật đầu, Vân Hạ cũng thế thì cô mới tin tưởng anh cô đã phẫu thuật thành công.
Cô định chống người ngồi dậy nhưng đột nhiên cơn đau ập tới, khiến cô rùng mình kêu lên một tiếng:
“Á….”
“Mày sao vậy?” Vân Hạ là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy cúi người xuống hỏi.
“Tay …tay tao…hình như không ổn rồi.”