Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 32
Nếu như có một cơ hội nào đó để gặp gỡ mà không phải là bị gia đình ép buộc, có lẽ cô cũng bị xiêu lòng rồi.
Minh Khang bước lên nói lời động viên mọi người, sau đó công bố giải thưởng. Ngoài việc được ký hợp đồng với tập đoàn S, người được giải nhất còn được thưởng năm trăm triệu đồng và cúp chiến thắng. Giải thưởng này đúng là quá cao rồi!
Sau khi xong xuôi, mọi người được giải lao mười phút trước khi bắt đầu bước vào cuộc chiến.
Lúc Hạnh An vào nhà vệ sinh, đúng lúc gặp Thùy Dung ở đó, cô ta nhìn cô với ánh mắt căm ghét không hề giấu diếm như trước nữa. Nhưng hôm nay đang chuẩn bị thi, nên cô cũng không để tâm nhiều.
Tính đi vệ sinh rồi ra, ai ngờ bị cô ta chặn lại ở cửa.
“Sao thế? Lại định cho tôi một bài học à?”
“Tôi nào dám.”
“Ồ? Trên mặt cô đã viết nguyên cả câu ‘tao không trả thù được mày thì tao làm con mày’ rồi kìa?”
“Nếu như các người làm vậy với tôi, mà tôi không đáp trả thì có phải là tôi có thể tu thành chín quả rồi không?”
Hạnh An vỗ tay bốp bốp, cô cười một cái rồi nói:
“Ôi, cuối cùng cũng hiện nguyên hình rồi à? Tao còn tưởng thế nào, sức chịu đựng kém quá, chê, chê thật sự.”
“Các người ỷ vào việc có tiền, có sức, nên các người kiêu kỳ, chẳng xem người khác ra gì, muốn ức hiếp người khác như thế nào là ức hiếp. Còn chúng tôi, dân đen hèn mọn, không có tiếng nói, nên lúc nào cũng phải chịu khổ, chịu nhục. Tại sao trên đời này lại bất công như vậy?”
Hạnh An cũng không biết tại sao mà con hàng này lại biết nhà cô giàu, trước tới giờ chỉ có Đăng Khôi và Vân Hạ biết gia thế của cô, vì cô đi học cũng rất giản dị như bao sinh viên khác, khó mà nhận ra sự khác biệt.
Thuỳ Dung này chắc là bị điên rồi, nhà cô có giàu như thế nào, cũng đã bao giờ ức hiếp hay hoạnh hoẹ trước mặt cô ta mà không có lý do đâu. Hầu hết là do cô ta đến khịa cô trước mà, chả lẽ sinh ra trong gia đình giàu có cũng có lỗi à?
Cô còn ước mình được sinh ra trong gia đình bình thường đây này!
“Đó là do cô quá tự ti và hơn thua với người khác thôi, bớt tính toán với người khác, chăm chỉ làm việc thì mày cũng chẳng đến nỗi không có tiền đâu. Vui lòng né đường, mày không muốn thi nhưng tao thì vẫn muốn.”
Hạnh An lách qua người cô ta và đi ra ngoài, nhưng mà trong lúc cô không đề phòng nhất, Thuỳ Dung đã giơ tay ra, dùng một lực rất mạnh đẩy cô té xuống.
Vì để giảm lực tiếp xúc với mặt đất nên Hạnh An đã dùng tay đỡ chống lấy sàn nhà, nhưng sau đó cả cánh tay của cô tê rần, cô cố gắng cử động ngón tay nhưng rất khó khăn.
Chết tiệt!
Con điên này, đợi thi xong rồi thử xem tao xử mày thế nào.
Hạnh An dù hết sức đứng dậy, và lao vào cô ta, đẩy cô ta một cái, cả khuôn mặt của cô ta bị xát vào mặt tường, rách mấy vết.
Hạnh An kìm nén cơn đau đi ra ngoài, để Thuỳ Dung đau đớn ở đó.
Đồng hồ đang đếm ngược những phút cuối cùng để bước vào cuộc thi chung kết, điện thoại của Hạnh An rung lên, là anh trai cô. Nghĩ anh cô gọi điện đến động viên, nói vài câu chắc vẫn kịp giờ nên cô bấm nhận cuộc gọi:
“Alo?”
Ai ngờ người ở đầu giây bên kia không phải là cái giọng trầm ấm quen thuộc của Tùng Lâm, mà là giọng nói khẩn trương của một người phụ nữ khác:
“Cho hỏi cô có phải là người quen của số thuê bao này không ạ?”
“Đúng rồi ạ, có chuyện gì vậy?”
“Chủ thuê bao này vừa bị tai nạn trên đoạn đường X, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, mất máu quá nhiều, chúng tôi cần người nhà đến để xác nhận và ký tên, mời cô đến bệnh viện A gấp.”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Hạnh An run rẩy nói sơ qua với Vân Hạ mấy câu rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Minh Khang nhìn thấy cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài thì nhìn qua, anh không biết chuyện gì đang xảy ra nên không chạy theo.
Vân Hạ nhanh chóng đi đến bên cạnh Alex, nói nhỏ với ông về trường hợp của Hạnh An, nhưng ông không phải là ban tổ chức, cũng chẳng có quyền hạn nào, chỉ có thể ngồi tiếc nuối cho cô học trò này thôi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ thi bắt đầu, Minh Khang không thấy Hạnh An trở lại, anh đi đến bên cạnh Alex hỏi xem có biết chuyện gì không, Alex nói:
“Anh trai của nó bị tai nạn, nó phải đến bệnh viện gấp, nghe nói là đang nguy kịch lắm.”
“Cháu biết rồi.”
Cho dù anh là tổng giám đốc thì cũng không thể tạo ra bất kỳ ngoại lên nào vì cô, cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra, thời gian còn dài, cô sẽ có nhiều cơ hội khác.
Hạnh An sau khi ra khỏi phòng thi, cô bấm gọi cho bố mẹ, nhưng gọi mấy cuộc cũng không thấy ai bắt máy, cô tự mình bắt taxi đi đến bệnh viện.
Vì anh cô cần phẫu thuật gấp nên hiện tại đã được đẩy vào trong, cô ký xong thủ tục rồi đứng trước cửa phòng phẫu thuật để chờ đợi.
Một mình đứng trơ trọi trước cửa phòng phẫu thuật là trải nghiệm đầu tiên của cô, cảm giác lo lắng, sợ hãi và bất an như ngấm vào máu của cô, khiến cô run sợ.