Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 31
Vài ngày sau, vừa đi từ quán của Đăng Khôi về nhà, cũng khá muộn rồi, cô thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà, hai tay cầm hai túi đồ, nhìn là biết ai rồi.
“Anh!”
“Về đấy rồi à? Anh còn tưởng em đến gần sáng mới về cơ.”
“Anh cứ đùa, đến sao không gọi em?”
“Tính tạo bất ngờ cho em mà ai ngờ em lại cho anh đứng ngoài cửa thế này đây.”
“Vào nhà đi, có nặng không, đưa em cầm cho một ít.”
“Thôi thôi, vào đi, anh cầm cho.”
“Anh mua gì cho em mà nhiều thế?”
“Hôm nay về sớm, nên anh qua nhậu với em đây.”
“Ồ?”
Hai anh em mỗi người một việc, dọn thức ăn và bia ra sàn nhà rồi bắt đầu ngồi nhậu như hai đứa bạn thân.
“Uống đi.”
“Cụng ly.”
Uống được một ly, Tùng Lâm mới hỏi:
“Em không sao chứ? Chuyện mẹ đưa em đi xem mắt hôm qua đi làm về anh mới nghe bố mẹ nói chuyện.”
Tối hôm qua Tùng Lâm đi làm về muộn, lúc về nhà bố mẹ đã ăn uống xong xuôi và lên phòng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Vốn dĩ anh cũng không thích nghe trộm chuyện của bố mẹ thế đâu, nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng, anh nghe mẹ anh nói:
“Mẹ con nhà đó đều khá thích thú với con bé nhà Hạnh An nhà mình.”
Anh mới ngừng lại, nghe cho hết câu chuyện. Lúc đó mới biết cô nhóc này bị mẹ đưa ra ngoài để gặp mẹ con nhà người ta, là người đàn ông mấy ngày trước cô đi xem mắt.
Tùng Lâm cũng thấy tội em gái, vốn dĩ đang cái tuổi ăn chơi, lại bị bố mẹ kêu đi xem mắt. Thời nào rồi mà còn có chuyện mai mối, xem mắt này nữa chứ?
Chẳng trách con bé cứ có tâm lý phản nghịch với bố mẹ và mỗi lần về nhà lại mệt mỏi như thế.
Nhưng sinh ra trong một gia đình khá giả nhiều lúc cũng phải trả giá một chút, đó là việc hôn nhân thương mại, hạnh phúc của con cái thậm chí không bằng lợi ích của công ty.
Nếu sống với nhau mà không có tình cảm, thì nhiều tiền cũng để làm gì chứ?
Cuối cùng thì họ cũng chỉ là nô lệ của đồng tiền mà thôi!
Hạnh An không biết nên mừng hay nên tủi thân nữa, nhưng dù sao ít nhất trong ngôi nhà này cũng có một người quan tâm đến cảm nhận của cô, thế cũng là sự an ủi rồi.
“Em thì làm sao được chứ?”
“Em đừng buồn quá, về nhà anh sẽ góp ý với bố mẹ, chuyện này họ đúng là quá đáng.”
“Anh, nếu được chọn ở kiếp sau, em sẽ chọn đầu thai vào một gia đình bình thường thôi, những gia đình giàu có như nhà mình, em chẳng tha thiết gì nữa đâu.”
Nghe em gái nói, Tùng Lâm hiểu con bé đang rất bất lực.
Nhưng bố mẹ anh lại là kiểu người gia trưởng, rất khó ai có thể làm họ thay đổi suy nghĩ, bao gồm cả anh. Họ đúng là muốn tốt cho con cái, nhưng cách bố mẹ làm lại quá cực đoan và làm cho em gái cảm nhận rằng họ không hề tôn trong ý kiến của cô và xem cô như là công cụ để làm ăn.
Kỳ thật nhà họ không thiếu tiền, ăn tiêu mấy đời cũng chưa chắc đã hết, nhưng không hiểu sao cứ thích đưa con cái ra để liên hôn thương mại.
Tính tình của Tùng Lâm khá thuần, anh cơ bản sẽ nghe theo định hướng của bố mẹ, vì anh là con trai duy nhất trong nhà, khối tài sản lớn như vậy không thể không quản, mà người có nhiều kinh nghiệm thương trường như bố anh thường sẽ bổ ích, chứ không có tác hại nào. Nhưng em gái lại khác, cô chẳng để tâm đến khối tài sản nhiều hay ít, chỉ cần sống tự do, vui vẻ, chạy theo đam mê như vậy sống mới có ý nghĩa.
Đứng giữa hai bên thế này, anh cũng rất khó xử, nhưng nếu mặc kệ thì em gái sẽ rất bơ vơ.
“Không sao đâu, anh sẽ luôn luôn ủng hộ em, dù là công việc hay tình cảm, em cứ thoải mái lựa chọn, anh chắc chắn sẽ đứng về phía em.”
“Anh đúng là anh trai của em.”
“Uống đi nào, hôm nay không say không về.”
“Ở ngoài mấy năm, đô của em cũng mạnh dữ nhỉ?”
“Đúng vậy, nói không phải khoa trương chứ thần cồn gặp em còn phải chào hỏi tử tế đấy.”
“Cái con bé này …”
Nhìn đôi mắt vui vẻ, long lanh của em gái khi nói đùa, hoàn toàn khác hẳn với cặp mắt vô hồn khi nói đến bố mẹ. Tùng Lâm thật không biết nên làm thế nào để gia đình gắn kết, yêu thương hơn nữa.
“À quên nói với anh, em tham gia cuộc thi ẩm thực của tập đoàn S, đã được vào top mười đó, tuần sau sẽ thi chung kết, lần này em sẽ cố gắng hết sức để đạt giải càng cao càng tốt.”
“Vậy à? Thế thì em cố lên nha. Hôm đó anh nhất định sẽ đến cổ vũ cho em.”
“Thật sao? Nhưng mà anh bận như vậy, cũng không cần đến đâu.”
“Không sao, anh tự sắp xếp được.”
Một tuần sau đó sẽ diễn ra vòng chung kết, hôm nay là ngày đầu tiên có mặt vị tổng giám đốc trẻ tuổi tài năng Minh Khang của tập đoàn S.
Anh vẫn mang phong thái cũ ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là Minh Trí, Alex và một số cố vấn cùng dàn ban giám khảo cùng khách mời, vì hôm nay là chung kết cho nên nghi thức cũng trang trọng hơn vài phần.
Hạnh An có chút mê mẩn với phong thái của người đàn ông này, có gì đó tương tự với anh trai cô. Bình thường ở bên ngoài, nhìn không có niềm tin thế kia, mà lúc nghiêm túc làm việc lại chững chạc, điềm đạm hết sức.