Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 30
Thùy Dung muốn phát điên với hai con hàng nam không ra nam, nữ không ra nữ này, nhưng mà vì để không bị bắt bài, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức xuống. Chuyện cô ta cố tình ngày hôm nay, cho dù camera có quay được thì cũng chả làm gì được cô ta cả, vì đặc tính của rượu vang là như vậy, cô ta thanh minh do cách mở rượu của cô ta vụng về một chút là xong.
“Hai người muốn nói chuyện phiếm thì tôi không cản, nhưng mà vui lòng tránh đường cho tôi về.”
Lúc cô ta lướt qua mặt Hạnh An, cô đã nhanh tay bắt lấy tay của cô ta:
“Đâu có dễ ăn như vậy, mày tưởng tụi tao là hoa hậu, là thiên sứ, chỉ cần mày xin lỗi là xong à? Không có cửa đó đâu.”
“Cô…cô bỏ tay tôi ra.” Cô ta đau điếng người, khuôn mặt nhăn nhó nói.
Con nhỏ Hạnh An này người nhỏ nhỏ, gầy gầy thế mà lấy đâu ra sức mà ghê vậy, cô ta có cảm giác người phụ nữ điên rồ này có thể dùng một tay mà bóp gãy tay cô ta cũng được luôn ấy.
Đúng là đụng vào tổ ong rồi!
Sở dĩ Hạnh An khỏe như vậy là từ nhỏ cô đã được cho đi học võ rất bài bản. Trong gia đình giàu có như nhà cô, ngoài việc học những lễ nghi thượng lưu, ăn nhẹ, nói khẽ, cười duyên ra thì còn phải học phòng thân và những kỹ năng giao tiếp cần có như nhảy, đánh đàn, và đủ thứ chuyện trên đời.
Thế mới thấy được, cô hầu như không có tuổi thơ, quanh năm suốt tháng chỉ biết học và học, bạn bè cũng chẳng được mấy người, nhưng không hiểu sao lúc đó cô lại ngoan ngoãn, nghe lời đến thế chứ.
Bây giờ nghĩ lại, thầm khâm phục bản thân, suốt những năm tháng ngây thơ, trong sáng đó, cô lại nỗ lực đến như vậy, để bây giờ, có thể vận dụng những kỹ năng sẵn có khi cần thiết.
“Lúc mày tính kế tao, có nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra không?”
“Cô nói gì, tôi không hiểu, lúc đó tôi vô ý thôi, tôi cũng đã xin lỗi hai người rồi.”
“Nếu mà xin lỗi là xong chuyện thì Lê Văn Luyện đã không phải đi bóc lịch lâu thế đâu, mày tưởng tao sẽ bỏ qua cho mày à? Rất hên cho mày là hôm nay bọn tao được vào vòng trong, chứ nếu không thì không chỉ là cảnh cáo như vậy thôi đâu.”
“Cô…đồ độc ác.”
“Bốp!” Một cái tát vang trời vào mặt Thùy Dung đến từ đôi tay của Vân Hạ.
“Á….”
Có trò vui mà một mình Hạnh An biểu diễn thì cũng không hay ho cho lắm, cô ấy cũng phải góp mặt chứ, nếu không thì không có tính đồng đội đâu nha.
“Các người, các người….”
Vừa định nói gì đó thì cô ta nhìn thấy trên tay của Vân Hạ có một túi bóng kín mít được cô ta gỡ ra từng lớp.
“Ôi, các người định làm gì?”
“Mày bỏ rượu vang vào đồ uống của tao, thì tao cũng sẽ bỏ thứ gì đó vào đầu mày thôi, thế mới công bằng chứ, mày nói đúng không?”
“Không, không được làm như vậy, tụi mày điên rồi, tao báo cảnh sát.”
“Ôi, sợ quá cơ, mày có ngon thì gọi đi.”
“Không được, tụi mày …tụi mày … Á…mắm tôm….tụi mày dám đổ mắm tôm lên đầu tao….tao sẽ không tha cho tụi mày đâu.”
“Để xem mày làm gì được tụi tao.”
Đổ xong đống mắm tôm lên đầu cô ta, Hạnh An và Vân Hạ hả hê bước lên taxi trở về nhà.
Còn Thùy Dung thì chạy quay lại nhà vệ sinh ở dưới tầng trệt của tòa nhà, gột rửa bớt mùi hôi thối của mắm tôm rồi mới dám đi về.
Nhưng mà đâu có dễ như vậy, ở trong nhà vệ sinh chỉ có nước rửa tay, cô ta đã dùng hết cả chai nước mà vẫn không bay hết mùi được. Đến cô ta còn thấy mùi không chịu được, chứ nói gì đến ánh mắt kỳ thị của người xung quanh.
Minh Khang đứng theo dõi nãy giờ, rất buồn cười với nét trẻ con của Hạnh An và Vân Hạ, còn nghĩ ra được mấy trò ác ôn như thế.
Anh không nên đụng đến cô, nếu không hậu quả chắc cũng thảm không kém đâu.
Về đến nhà, anh đóng kín cửa phòng rồi cầm điện thoại, tìm dãy số hôm nay anh mới nhờ thư ký đến phòng nhân sự lấy về.
Điện thoại đổ được ba hồi chuông, đầu dây bên kia mới có người bắt máy:
“Alo? Ai đấy ạ?”
“Là tôi!”
“Tôi nào?”
“Minh Khang.”
“À…anh gọi tôi có chuyện gì không?”
“Có hai chuyện.”
“Mời anh nói, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
“Đầu tiên là chúc mừng em đã vào vòng trong và có thể ký hợp đồng với tập đoàn S.”
“Cảm ơn. Còn chuyện tiếp theo là gì?”
“Em làm chuyện bậy bạ như vậy ngay ở cửa tập đoàn S, em nghĩ xem có ổn không?”
“Ồ? Là muốn cảnh cáo tôi hay muốn hủy bỏ tư cách thi của tôi?”
“Em không sợ à?”
“Khi tôi đã quyết định trả thù thì tôi cũng có tính đến trường hợp rủi ro rồi, mọi hậu quả tôi nhận.”
“Sảng khoái vậy à?”
“Tôi vốn là người sảng khoái.”
“Tôi không có ý định khiển trách, hay hủy bỏ tư cách thi của em, nhưng mà sau này làm gì thì làm kín kín một chút.”
“Oh? Nói vậy là tôi phải cảm ơn anh vì đã che dấu cho tôi nhỉ?”
“Đúng vậy, tốt nhất là mời tôi ăn cơm, đây là số điện thoại của tôi, lúc nào sắp xếp được thời gian thì gọi cho tôi.”
“….”
“Tút…tút….tút….”
Ơ, cô còn chưa đồng ý mà, sao con hàng này đã tắt máy rồi.
Chẳng lẽ lúc nãy anh ta đã nhìn thấy thật à?
Mà thôi, kệ đi, cho dù anh ta có nhìn thấy thật thì cũng chả sao cả, lớn hết cả rồi, ai lại đi so đo mấy chuyện ngoài lề như thế chứ.