Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 24
Nhìn dòng xe cộ không ngừng đi lại, Hạnh An giang đôi tay ra, như muốn hít hết khói bụi ô nhiễm của thành phố này vậy, sau đó cô hét lên với màn đêm một tiếng rất to:
“A…a…a……”
Minh Khang vừa đi nhậu với đối tác về, nhìn thấy trên cao bóng dáng nhỏ nhắn của hai cô gái, anh chợt nhíu mày, ai mà giống con nhỏ Hạnh An vậy?
Anh cho tài xế tấp vào lề đường, nhìn kỹ hình bóng ở phía trên kia, sau khi xác định đúng là cô thì anh mới rời khỏi xe và bước lên cầu thang dành cho người đi bộ.
Buổi tối ở thành phố này không quá lạnh, nhưng gió lại lớn, cô mặc áo phông mong manh như thế không sợ trúng gió chết toi à?
Con nhóc này, cũng ăn chơi đổ đốn khiếp đó!
Giờ này là giờ nào rồi mà còn đứng đây hóng gió nữa không biết.
“Sao khuya như vậy rồi mà hai người vẫn còn ở đây?”
Hai cô gái đang chăm chú nhìn về hướng bên kia, nghe giọng đàn ông thì lập tức quay đầu, nhìn thấy rõ gương mặt kia, Hạnh An cười nhếch một cái:
“Cũng là do anh ban ơn đấy, ông anh già ạ.”
Nà ní? Ông anh già?
Anh trẻ trung, đẹp trai ngời ngời thế này, mà lại bị gọi là ông anh già.
“Liên quan gì tới tôi? hay là em đang đứng đây tương tư tôi đấy à?”
“Anh, cái tên già đáng ghét này, tại sao anh lại nói với mẹ tôi là anh thích tôi cơ chứ? Anh có biết làm vậy là tôi thảm thế nào không hả?”
“Thảm?”
“Tôi xinh đẹp, thông minh như thế này, đi đâu kiếm bạn trai mà chẳng được chứ, làm sao mà tôi có thể quen với một ông chú già như anh được? Già rồi mà không nên nết, thế mà anh còn dám vác mặt tới đây để gặp tôi. Anh xem lại bản thân đi, cái mặt già rơ, nếp nhăn và vết chân chim cùng mặt như vậy mà còn muốn cưa sừng để gặm cỏ non à?”
Vân Hạ há hốc mồm khi nghe Hạnh An bật chế độ chửi rủa tạo nghiệp, cô ấy rất muốn cản lại nhưng không kịp nữa.
Lần này thì toang thật rồi!
Cuộc thi còn chưa xong đâu đấy, thế mà còn dám đắc tội với người ta, tương lai thất nghiệp còn dài.
Nhưng mà cũng phải thừa nhận, chửi người khác lúc nửa tỉnh nửa mê như vậy rất sảng khoái, đã cái miệng.
Không những Vân Hạ, mà Minh Khang cũng bị bật cười với kiểu trẻ con này của cô nhóc.
“Em uống bia?”
Anh nghe thấy mùi bia nồng nặc khi cô hả miệng ra nói chuyện, chỉ nói chuyện thôi mà người đô kém có lẽ cũng say được luôn.
“Liên quan gì đến anh?”
Minh Khang xốc cô lên, vác cô trên vai như vác một bao tải, Vân Hạ trố mắt nhìn, người đàn ông này không phải là quá mạnh mẽ rồi sao?
“Á…anh bỏ tôi ra ngay, tôi …tôi giết anh….”
Dù cô đá đấm thế nào Minh Khang cũng không thả xuống mà vác cô xuống phía dưới, đến trước cửa xe thì mới đặt cô xuống, nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào cả.
Vừa đặt xuống một cái, đầu của Hạnh An như muốn nổ tung, cô vừa bị vác như cái bao tải, đầu hướng xuống đất, bây giờ lại đứng lên một cách đột ngột, ai mà chịu cho nổi chứ.
Đã thế còn đang có men bia trong người!
Cô lườm người đàn ông đang đứng đối diện một cái, trong lòng như thể muốn ăn tươi nuốt sống con hàng này luôn.
Khuôn mặt nhìn cũng bảnh bao thế mà lại cư xử với phụ nữ thô lỗ như thế. Có một câu nói rất thích hợp với anh ‘đã không tử tế xin đừng đẹp trai’, phiền phức cho thiên hạ lắm.
“Người anh em, hôm nay chị đây lại có hứng xem cho anh một quẻ nè, anh có hứng thú muốn nghe không?”
Cứ tưởng Minh Khang sẽ ghét bỏ, nhưng ai ngờ con hàng này lại tỏ ra rất hứng thú:
“Nói thử xem nào?”
“Năm nay anh có một sao hạn chỉ đường, cho nên tình duyên của anh trắc trở lắm, yêu người người ghét, thích người người chê, nói chung là đáng đời nhà anh.‘
“….”
Cái quỷ gì gọi là ‘yêu người người ghét, thích người người chê’ chứ?
Ý của Hạnh An là muốn rủa anh, cứ yêu người nào cũng đều bị người ta ghét bỏ, thích người khác thì bị người ta chê bai, nói đúng hơn là đang rủa anh không có được cuộc tình nào cho tử tế.
Vân Hạ rất muốn nhét chiếc giày vào miệng của Hạnh An, giờ này là giờ nào rồi mà còn bày đặt xem bói chứ, tạo nghiệp như vậy làm sao mà sống được.
“Vậy à? Tôi cũng mỏi mắt trông chờ.”
Cuối cùng dưới sự ép buộc của anh, Hạnh An và Vân Hạ phải lên xe anh ngồi.
Vân Hạ nhìn thấy người đàn ông này, ngoài mặt có vẻ rất ghét bỏ Hạnh An, nhưng không hiểu sao cô ấy lại có cảm giác khác nhỉ?
Thôi kệ đi! Chắc là do cô cũng bị men bia ngấm, nên nhìn người không chuẩn lắm đâu.
Chỉ là, khi xe chạy gần đến nhà Hạnh An, trên xe vang lên tiếng động đặc biệt:
“Ọe…..ọe…..”
Minh Khang ngửi thấy cái mùi bia nồng nặc kết hợp với mùi chua chua và mùi đặc trưng của mấy món ăn thì không dám hít thở mạnh, vì sợ anh sẽ nôn theo mất.
Tự nhiên anh thấy mình đã có quyết định sai lầm rồi thì phải!
Đang yên đang lành nổi hứng giúp đỡ người ta làm gì, nãy giờ mà chạy xe thẳng về nhà thì có lẽ cũng nằm trên giường nghỉ ngơi được rồi. Cả ngày nay có mấy cuộc họp, tối còn phải đi gặp đối tác, đã mệt mỏi nhừ người rồi còn gặp cô nhóc kiếm chuyện này nữa chứ. Bằng một sự trỗi dậy của tình người nào đó, anh đã dừng lại giúp cô, ai ngờ vừa phải vệ sinh lại xe, vừa phải ngửi cái mùi chết tiệt này, lại còn nghe cô nhóc này chửi rủa nữa.
Đúng là mắc chứng tự ngược rồi!