Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 14: Cuộc thi ẩm thực do chính tập đoàn S tổ chức
- Home
- Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín
- Chương 14: Cuộc thi ẩm thực do chính tập đoàn S tổ chức
“Em thử rồi, nhưng em càng hiểu bản thân mình. Những thứ mình không có khả năng thì rất khó để tiếp tục. Sao họ lại không chịu hiểu cho em một chút?”
“Bố mẹ cũng chỉ lo lắng cho em thôi. Em nghĩ đi, từ nhỏ em đã là bảo bối trong lòng họ, không dám nắm chặt, cũng không thể buông lỏng, họ đặt rất nhiều hy vọng ở em, và quan trọng là họ mong em có một cuộc sống nhẹ nhàng, bình yên, thậm chí là có một chút tiếng tăm. Nhưng em lại đi chọn một cái công việc vất vả như vậy. Ở nhà thì bố mẹ hầu hạ em từ A đến Z, nhưng đi ra ngoài thì em lại phục vụ muôn dân, em nói xem, nếu em là họ thì em có thoải mái được không?”
“Nhưng đó là công việc mà em thích, thích một việc gì đó cũng phải trăn trở, so sánh được mất thế à?”
“Lý lẽ của em không sai, chúng ta còn trẻ, nhiều lúc cũng nên hết mình vì đam mê một chút. Nhưng thực tế khốc liệt lắm, em phải suy nghĩ thực dụng lên một chút. Giờ anh giả sử nha, nếu hàng tháng anh không gửi tiền sinh hoạt phí cho em, mà công việc của em thì bấp bênh như vậy, em nghĩ bản thân mình theo đuổi sở thích, đam mê được bao lâu? Rồi cuối cùng không phải là sẽ chết đói à?”
“….”
Anh có thể nói chuyện đừng phũ phàng như vậy không?
Hạnh An nhìn lại ông anh trai của mình, không ngờ thế mà đã mấy năm trôi qua anh em ít khi nói chuyện tâm sự như vậy rồi.
Khi cô còn học cấp hai thì anh đã đi du học, đến lúc trở về thì cô học đại học, anh bận rộn chuyện tiếp quản công ty, còn cô thì lúc nào cũng ở ký túc xá, ít khi về nhà, nhưng mà lúc nào cô cần thì anh đều có mặt. Ngày lễ tốt nghiệp của cô, cô nghĩ là anh bận rộn nên không thông báo, thế mà anh vẫn đến dự, chúc mừng cô. Nếu ngôi nhà đó là một áp lực đối với cô, thì anh trai giống như dòng suối mát, giúp cô cảm thấy có một chút bình yên, nhẹ nhàng. Ở bên cạnh anh, cô được là chính cô, không phải gồng mình lên cãi cọ với ai cả, được phép nũng nịu, kêu ca và đặc biệt là được xin tiền.
“Cái gì cũng cần có thời gian chứ, đâu phải muốn là thành công ngay được?”
“Em cũng ra trường hơn hai năm rồi, còn chưa đủ nuôi thân, em nghĩ em cần bao nhiêu thời gian nữa?”
“Hai năm, cho em thêm hai năm nữa đi, nếu không được thì em sẽ an phận về nhà. Anh thấy thế nào?”
“Nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc chứ.”
“OK, chốt kèo, nếu hai năm nữa em không thể tự nuôi bản thân, thì trở về nhà.”
“Nhưng mà anh đừng nói với bố mẹ nha, đây là bí mật của anh em mình thôi.”
“Chốt.”
Vẫn là anh em dễ nói chuyện!
“À này, hợp đồng thuê nhà của em sắp hết hạn, hay là em chuyển sang căn hộ của anh mà ở đi?”
“Thôi, em gia hạn là được. Ở bên này em đi làm cho tiện.”
“Thế anh mua cho em một căn, em sống cho thoải mái nha?”
“Không cần đâu, em cứ ở nhà thuê vậy cho tiện.”
“Còn nữa, cứ đi xe buýt hoài như vậy không an toàn, em lấy xe anh đi đi.”
“Không thích, em đi xe buýt quen rồi.”
“Cái con nhỏ này, từ khi nào thì thích hành hạ mình như vậy hả?”
“Ba cái đồ yêu này sao mà làm khó em được.”
“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, thiếu gì thì gọi cho anh.”
“OK, bye anh.”
Một tuần sau đó Hạnh An vẫn chăm chỉ đi làm ở quán của Đăng Khôi, hai người vừa chuẩn bị bày biện rau cỏ lên bàn để xử lý thì điện thoại của cô vang lên:
“Alo?”
“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của chị Hạnh An không ạ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không?”
“Em gọi từ tập đoàn S, chúc mừng chị đã đăng ký thành công cuộc thi ẩm thực do chính tập đoàn S tổ chức. Mời chị chủ nhật tuần sau đến tập đoàn S để tham gia vòng sơ loại.”
“Khoan đã, cuộc thi ẩm thực nào ạ?”
“Cuộc thi ẩm thực do chính tập đoàn S tổ chức, em thấy chị có đăng ký tham gia, nên thông báo cho mình ạ. Thông tin cụ thể em sẽ gửi vào email cá nhân của chị trong ngày hôm nay. Mong chị có mặt đúng giờ, chúc chị đạt kết quả cao trong cuộc thi.”
“À…”
Đến khi tắt máy rồi Hạnh An vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Sao ngơ ngác thế kia?” Đăng Khôi hỏi.
“Hình như ai đó gọi nhầm cho tao, nhưng mà sao biết được tên tao nhỉ?”
“Có chuyện gì?”
“Người ta kêu tao tham gia cuộc thi ẩm thực gì đó, mà tao nhớ là tao chưa đăng ký bao giờ.”
“À, chắc là thầy Alex đăng ký cho mày với Vân Hạ đó, hôm trước thầy hỏi tao có tham gia không để thầy đăng ký luôn, nhưng mà tao từ chối rồi. Công việc ở đây nhiều, mà mày tham gia rồi, người lại chưa tuyển được nên tao từ chối.”
“Vãi, sao thầy không nói với tao?”
“Nói với mày làm gì?”
“Thì ít nhất cũng phải để cho tao biết một chút chứ.”
“Giờ mày cũng biết rồi đó thôi, có khác gì nhau đâu?”
“Ừ nhỉ?”
Sau giờ làm, cô nhắn tin cho Alex để hỏi, đúng là ông đã đăng ký cuộc thi này cho cô. Ông bảo cô ráng thi cho tốt, đừng làm mất mặt ông ấy.
Mà cái cuộc thi gì đây không biết, chỉ gửi email thông báo địa điểm, thời gian, ngoài ra không có một tin tức gì nữa, rồi sao cô chuẩn bị đây? Trong khi tuần sau là đã sơ tuyển vòng loại rồi.
Không chuyên nghiệp chút nào cả!