Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 69: Chó ngoan không cản đường
Nói rồi không cần biết biết biểu cảm của mấy người đó mà dắt tay Thanh Trúc vào đại sảnh.
Mọi người đều không để ý nãy giờ, vị Mỹ Anh phu nhân đang đứng ở góc xem hết mọi chuyện, bà mỉm cười gật đầu dường như đang rất hài lòng với chuyện này, rồi đi vào, không để bị bắt tại trận.
Lê Đình Hùng dẫn Thanh Trúc vào chỗ ngồi được đặt trước, rồi sau đó mới lên sân khấu tuyên bố lý do và khai tiệc.
Còn Lê Yến Nhi nãy giờ vẫn đang như ngồi trên mây vì không thể tưởng tượng được anh họ của mình lại đưa đồ nhà quê đó đến đây, không những thế còn giới thiệu cô ta là bạn gái anh nữa.
Một danh viện A bạn cô ta than thở: “Sao cậu nói anh họ cậu chưa có bạn gái? Cậu đang lừa bọn tôi sao?”
Lê Yến Nhi: “Chuyện này tôi cũng giờ mới biết, để xong đợt này tôi điều tra tình hình xem sao, chắc chắn là anh họ tôi bị cô ta dụ dỗ rồi.”
Trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để ôm lấy bắp đùi của vị tổng giám đốc này, thì nhảy đâu ra một cô bạn gái như vậy ai mà chả có chút hụt hẫng.
Cũng vì chuyện này bọn họ mới chịu làm trâu làm ngựa cho Lê Yến Nhi, không ngờ cô ta lại không đáng tin như vậy.
Khi bữa tiệc được phân nửa, Thanh Trúc đi vào nhà vệ sinh, nhưng oan gia ngõ hẹp lại gặp phải Lê Yến Nhi và đám danh viện kia ở đây.
Cô coi như không khí lách qua một bên và đi ra, nhưng mà không để cô đi, Lê Yến Nhi chen trước mặt, ngăn cô lại.
Thanh Trúc không vui về điều này, cô nói:
“Chó ngoan không cản đường.”
Lê Yến Nhi coi như không nghe thấy cô đang chửi mình và lên tiếng với giọng châm chọc:
“Cô phải để tôi nhìn cô với một ánh mắt khác đấy, không ngờ lại có thể quyến rũ được anh tôi.”
Thanh Trúc thản nhiên đáp lại:
“Tôi coi như cô đang khen tôi, cảm ơn nha.”
Rồi định bước chân đi tiếp, nhưng đúng lúc này, Lê Yến Nhi cầm lấy tóc cô giật lại, thái độ rất rõ ràng, hôm nay không thể cho cô đi ra nguyên vẹn được.
Thanh Trúc hít lên một cái vì đau, rồi cô cũng không chịu thua cầm lấy tóc cô ta giật một cái làm cô ta ngã xoài ra sàn nhà vệ sinh, Thanh Trúc cũng bị lôi xuống luôn, nhưng thật may, cô là người té sau nên đã được cơ thể của Lê Yến Nhi làm đệm, nằm lên người cô ta, không một chút đau đớn về thể xác nào.
Lê Yến Nhi bị cả người Thanh Trúc đè lên thì đau đến tê tái, buộc phải thả cánh tay đang cầm tóc cô ra.
Thanh Trúc được thả ra thì thoải mái, cô ngồi hẳn lên người cô ta rồi cảnh cáo:
“Chỉ bằng cô mà muốn chơi lại tôi sao?”
Lê Yến Nhi lúc này có vẻ sợ hãi, nhưng cô không biểu lộ ra mặt, vẫn to mồm:
“Cô dám đánh tôi, tôi sẽ nói với anh Hùng, để xem anh ấy sẽ đá cô đi thảm như thế nào?”
“Bốp.”
Một âm thanh thâm thúy vang lên ngay sau khi cô ta dứt lời:
“Tôi đánh cô đấy rồi sao nào?”
“Cô…cô….”
“Sao? Còn muốn nữa không?”
Cô ta im bặt, không dám lên tiếng nữa.
Sợ.
Lê Yến Nhi mặc dù bề ngoài đanh đá, nhưng thể chất vì không tập luyện nên rất yếu đuối, cơn gió nhẹ bay qua cũng có thể xô ngã cô ta.
Còn Thanh Trúc đã tập võ được mấy tháng, tố chất cơ thể vốn dĩ đã rất tốt rồi nên không làm khó cô được, cô chỉ thua Hạ An và đám côn đồ kia thôi, chứ mấy cái loại tiểu thư danh viện gì đó, cô cân tất.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ mà trở nên trắng bệch của Lê Yến Nhi, Thanh Trúc cũng không thèm chấp nhặt nữa, chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc này âm thanh của giày cao gót va vào sàn nhà cộc cộc cộc làm cho mọi người đều phải ngước nhìn.
Không ai khác chính là Mỹ Anh phu nhân.
Vừa thấy bà đi vào, Lê Yến Nhi như tìm được cọng rơm cứu mạng vậy, khuôn mặt nhờ vậy mà hồng hào lên trông thấy, khác hẳn với vẻ mặt trắng bệch lúc nãy.
Cô ta không bỏ qua thời cơ mà tố cáo:
“Bác, đồ nhà quê này đánh cháu.”
Thanh Trúc bề ngoài vẫn bình chân như vại nhưng trong lòng đã hốt hoảng lắm rồi, dù sao đây cũng là bà “mẹ chồng tương lai” của cô cộng với cục diện hiện tại là cô đang ngồi trên người của Lê Yến Nhi.
Nhìn cảnh tượng bây giờ, cô giải thích đằng trời cũng như muối đổ biển.
Nên cô quyết định không lên tiếng.
Sau đó đứng lên.
Thấy Thanh Trúc đứng lên, Lê Yến Nhi thở phào một hơi, trong một phút chốc nào đó cô ta còn nghĩ rằng mình không biết có còn sống mà đi ra khỏi cái nhà vệ sinh này không nữa.
Mỹ Anh đảo mắt qua Thanh Trúc, rồi lại nhìn qua Lê Yến Nhi đầu tóc rối bời như con điên, mới lên tiếng:
“Hai người có chuyện gì vậy?”
Không để cho Thanh Trúc mở miệng, Lê Yến Nhi đã nhảy trước một bước:
“Bác thấy rồi đấy, cô ta đánh cháu té, rồi còn ngang nhiên ngồi lên người cháu nữa, cháu còn nghĩ mình sẽ chết mất.”
Ôi, cái giọng muốn bao nhiêu thảm thương thì có bấy nhiêu.
Sao lúc kiếm chuyện cô ta không nghĩ sẽ bị ăn đòn chứ?